Thiên Linh Cái - Linh Thú
- Thiên Linh cái (132 trang)
Thiên Linh cái là một loại bùa ngải, mà ở một giai đoạn, đã có những con
người vin vào sự mê muội của những người quanh mình để đồn thổi về quyền
năng, hòng lợi dụng họ để cống nạp từ tiền tài, vật chất, đến sự kiêng dè, kính nể.
Hai Tưng là nhân vật có thật, đã bị xử tử vì tội giết người trong quá trình luyện
Thiên Linh cái. Tác giả đã kể lại câu chuyện này bằng văn học, để nghiệm về cuộc
đời, khi con người ở cùng cực của sự đau khổ, hoặc đẩy mình vào tận cùng ngõ tối
của lòng tham, họ khiến mình si mê, ngu muội và tự huyễn hoặc mình bởi những
thứ siêu linh không thật.
Câu chuyện có những tình tiết đáng sợ đến ám ảnh, rùng mình, nhưng sự
thật tàn độc của những kẻ luyện Thiên Linh cái là như thế, mà con người vì hai chữ
dị đoan chỉ nhìn bề ngoài rồi tin, rồi chạy theo một cách không suy nghĩ, để đem
đến đau khổ cho người thân của mình và cả cho chính bản thân mình.
Không cần hô hào chống lại mê tín dị đoan, tác giả dùng thuật tả của văn
mình để phơi bày ra một sự thật phũ phàng và những hệ lụy đáng tiếc mà những ai
đã, đang và sẽ phải chịu đựng khi để tâm hồn mình chạy theo những mong cầu
không có thật. Điều đáng nói ở tác phẩm này, tuy độc giả khó tìm thấy tính nhân
văn trong một câu chuyện toàn máu và ám ảnh, nhưng sự thật là tác giả đã nhân
văn với cả nhân vật Hai Tưng của mình. Cho hắn một lý do để phạm tội, dẫu cho
ngày phải đền trả lại. Thiên Linh cái hoàn toàn không có nhân vật “phản diện” hay
“chính diện” mà chỉ là câu chuyện đấu tranh giữa tốt – xấu trong tự mỗi con người
và nếu sa vào sai lầm thì do chính bản thân họ đã cùng với hoàn cảnh khiến sự yếu
đuối của mình đưa mình đi. Đằng sau mỗi con người là một cuộc đời, một câu
chuyện không chắc ai cũng biết, nên, đừng vội vàng lên tiếng đả kích ai, khi bản
thân chúng ta chưa bao giờ hoàn hảo.
Lời dẫn ở đầu truyện Thiên Linh cái của tác giả:
“Hai Tưng” là một trong hai nhân vật liên quan đến truyền bá mê tín dị đoan
làm tôi phải lưu tâm nhất ở thời kỳ làm báo. “Hai Tưng” khiến tôi từng cảm thấy
căm ghét vô cùng - theo cách tôi tự nhắc nhở mình không bao giờ được “ngó lơ”,
được mặc kệ với những điều xấu trong xã hội khi còn cầm bút.
Tôi đã đọc đi đọc lại vụ án về “Hai Tưng” đến hàng trăm lần như để buộc
mình phải nhớ, ngoài kia, còn lắm kẻ lợi dụng lòng tin của người khác làm lời, và,
bản thân mình không bao giờ được chùn bước, chùn bút.
Để đến khi, tôi bắt đầu đuổi theo chữ nghĩa ở nghiệp văn chương, tôi vẫn
không thể nào thôi nỗi ám ảnh về nhân vật này. Tôi trở lại viết về “Hai Tưng”, như
tôi từng lật lại vụ án đúng thời điểm “Hai Tưng” bị xử tử để viết một bài báo khác,
bằng một góc nhìn khác, trái tim đập những nhịp khác. Tôi tin, con người - bất kể
là ai - làm gì, cũng có một nguyên nhân, một động cơ cả!
Khi “Hai Tưng” trở thành nhân vật văn học của tôi, tôi yêu hắn theo cách lạ
lắm - không thể thay đổi kết cuộc, vì, cho dù thế nào thì tội ác vẫn là tội ác và vẫn
phải trả giá, nhưng, chí ít tôi muốn người khác nhìn thấy mặt “con người” của Hai
Tưng, cũng hỉ - nộ - ái - ố, cũng đau khổ, cũng dằn vặt.
Tôi muốn gửi gắm đến độc giả của mình - những người đã luôn quan tâm,
ủng hộ tôi, những người đã luôn đồng cảm với tôi - rằng, số phận nằm ở bàn tay
chúng ta, đừng tự huyễn hoặc bản thân vào những điều siêu linh để mong cầu
những thứ vốn không thật sự thuộc về mình. Vì, như thế, ắt, chúng ta sẽ chỉ thêm
đau khổ!
- Linh thú (108 trang)
Đây là câu chuyện về một tục lệ cổ của người da đỏ, lồng vào những biện
chứng khoa học về tâm lý – tâm thần của xã hội hiện đại. Ngoài sự giàu sang về
tiền bạc, con người còn luôn nuôi dưỡng tham vọng quyền hành của mình trong
một cộng đồng mà họ muốn thâu tóm. Nhưng, trên hết, những tham lam về quyền
năng siêu phàm mà con người không chứng minh được tồn tại trên đời này mới là
thứ hấp dẫn họ nhất, đến độ, chưa biết thực hư, họ vẫn sẵn sàng làm mọi thứ để đạt
được thứ quyền năng hão huyền đó.
Trong “Linh thú”, tác giả cố tình ngắt mạch câu chuyện theo góc nhìn của
một con người muốn xâu chuỗi lại rồi mới thành hình mọi sự, thêm chuyện tên các
nhân vật theo một ký tự nhất định, sự biến đổi nhân dạng của những con người liên
quan… khiến mọi thứ càng trở nên rắc rối. Có những phần, ví dụ như tại sao Jose
lại rơi vào tay Sam, hay mối quan hệ thực chất của Jone và Jade được cắt gọn đến
tối thiểu, thật ra đều là ý đồ của tác giả, để cả khi đã đọc xong tác phẩm, độc giả
vẫn tự hình dung cho mình một cách đi riêng cho từng nhân vật, từng mối quan hệ,
và cả tổng thể câu chuyện.
Đồng hành cùng “Thiên Linh cái” trong quyển sách đặc biệt này, “Linh thú”
chứng minh rằng, không phải chỉ người Việt chúng ta mới nhen nhúm những ý
nghĩ dị đoan, mong cầu những thứ siêu linh mà con người cần tỉnh táo để gạt bỏ ra
khỏi cuộc sống của mình. Tuy nhiên, phải khẳng định lại một điều, cho dù đây là
một tác phẩm văn học được đầu tư kỹ lưỡng với rất nhiều thông tin chính xác, dựa
trên tập tục của người da đỏ cổ xưa, thì vốn đây vẫn là tác phẩm văn học và mang
một yếu tố mà văn học nhất định phải có – tính hư cấu.
Lời dẫn ở đầu truyện Linh thú của tác giả:
Khi đặt Linh thú đứng cạnh Thiên Linh cái, thật sự, tôi có đôi chút e dè. Đây
là một tác phẩm được viết ra bởi chuỗi ngày tôi buộc mình phải “Tây hóa hoàn
toàn”, phải “lột xác hoàn toàn”. Không còn rào cản đạo đức theo cách Việt. Không
còn những tư tưởng thuần Việt. Tất cả phải khác đi! Tất cả phải hoàn toàn thoát xa
tầm hiểu biết của tôi trong ranh giới nơi tôi ở. Tôi tự hỏi, tác phẩm của mình có thể
được đón nhận hay không?
Tôi đầu tư cho Linh thú thậm chí nhiều hơn thời gian đầu tư cho cả một bản
thảo tiểu thuyết, thậm chí nhiều hơn cho cả một tập sách tôi từng viết. Tôi đã đọc,
đã “phải thẩm thấu” những thứ lạ lùng đến bất ngờ với mình về mặt duy tâm của
những con người ở những quốc gia tưởng chừng rất tiến bộ, đến độ, chuyện duy
tâm, mê tín sẽ là xa xỉ.
Ở bất kỳ đâu, khi lòng tham không được thỏa mãn - thứ khó thỏa mãn nhất
trong những thứ khó thỏa mãn của con người - ắt sẽ xuất hiện những lời khấn cầu,
nài xin buông về một phía, có những thần linh, có những sức mạnh phi phàm mà
cho dẫu không thấy, vài người vẫn sẽ tin rằng điều ấy tồn tại.
Nhưng rồi, ở bất kỳ đâu, Tây hay ta, lòng tin được đặt không đúng chỗ,
nhường bước cho sự toan tính thiệt hơn, kết quả cũng chỉ rơi vào khoảng bi thảm.
Thứ mà con người tham lam xin cho, tưởng sẽ có kết quả, tất cả đều trở thành hậu
quả mà không chắc họ gánh nổi hay không.