SPY ROOM - Lớp Học Điệp Viên - Ngoại Truyện - Tập 2 - Người Thầy Điệp Viên Yêu Tôi
Spy room – Lớp học điệp viên (tên gốc: Spy kyoushitsu) là series light novel độc đáo về thể loại điệp viên, tình báo vốn rất hiếm hoi trong dòng manga/light novel, là cái tên xuất sắc đã giành giải nhất giải thưởng thường niên của Fantasia Bunko lần thứ 32. Trong năm đầu tiên ra mắt, 2020, chỉ với 4 tập truyện thì Spy Room đã tạo tiếng vang lớn, đứng top 2 bảng xếp hạng light novel yêu thích Kono Light novel ga sugoi! ở cả 2 hạng mục Light novel mới hay nhất và Light novel hay nhất.
Đội “Tomoshibi” luôn đối mặt với những “nhiệm vụ bất khả thi” có tỉ lệ tử vong cao hơn 90%. Tiền thân của họ là “Homura” – đội điệp viên ưu tú đã có công giúp cuộc đại chiến năm xưa đi vào hồi kết. Người đứng đầu của đội – “Kouro” – đã cứu vớt thiếu nữ Tia khỏi đáy tuyệt vọng và trao lại cho cô “Chiếc chìa khoá” chưa rõ lai lịch cùng với nguyện vọng của bản thân trước khi đối diện với cái chết.
Thời gian trôi qua, trong khi loay hoay tìm hiểu công dụng của chiếc chìa khoá, Tia ngẫu nhiên phát hiện ra một chiếc hộp có thể tra chiếc chìa khoá ấy vào. Cẩn trọng mở chiếc hộp ra, trong đó là lời di ngôn của Kouro.
“Klaus đang … em.”
Chỗ cực kỳ quan trọng trong di ngôn của Kouro lại để trống khiến những hiểu lầm cứ nối tiếp nhau nảy sinh và cuốn cả đội “Tomoshibi’ vào mớ hỗn loạn!? Ngoại truyện “Lớp học điệp viên” 02 đã bắt đầu!
Mục lục:
Chương mở đầu: Người thầy điệp viên yêu tôi
Chương 1: Chuyện của Annette
Chương 2: Chuyện của Tia
Chương chuyển tiếp: Quãng nghỉ (1)
Chương 3: Chuyện của Elna
Chương 4: Chuyện của Lily
Chương chuyển tiếp: Quãng nghỉ (2)
Chương 5: Người điệp viên yêu chúng tôi
Chương kết
Lời bạt
Thông tin tác giả:
Takemachi: Tôi là Takemachi đây. Truyện ngắn này diễn ra trong thời gian chuyển tiếp từ tập 3 sang tập 4. Nhưng thời gian phát hành lại là sau tập 6. Cơ mà nếu các bạn đã đọc đến tập 4 rồi thì hoàn toàn có thể tận hưởng câu chuyện này nha.
Minh hoạ: Tomari
Trích đoạn sách:
“Cốp”, một âm thanh chát chúa vang lên.
Tia cẩn thận dùng xẻng xúc từng mảng đất xung quanh. Từ dưới đất lộ ra một chiếc hộp sắt nhỏ. Kích thước nằm vừa gọn trong hai lòng bàn tay. Cô ném chiếc xẻng sang một bên và nhấc nó lên.
Chiếc hộp sắt có gắn một ổ khóa.
Cô tròn xoe mắt.
“Đúng là có thật…”
Dùng chiếc máy dò kim loại mà đồng đội chuẩn bị cho, Tia đã dò tìm khắp tòa kiến trúc kiểu tây mang tên dinh thự Kagerou này. Suốt ba ngày ròng rã cũng không phát hiện được gì. Ngay khi chuẩn bị đi đến kết luận rằng nó không được giấu trong dinh thự và định bỏ cuộc, cô lại đào trúng chiếc hộp ở vườn hoa.
Tia nuốt nước bọt.
Sau khi hít một hơi thật sâu, cô thò tay vào túi lấy ra một vật gì đó được bọc bằng vải.
“Chìa khóa mà Kouro đã tặng cho mình…”
Bất giác, cô nhìn nó chăm chú.
… Người sếp tiền nhiệm của đội điệp viên “Homura” trong truyền thuyết.
… Người điệp viên huyền thoại, được mệnh danh là điệp viên ưu tú nhất thế giới đã có công giúp đại chiến thế giới bước vào hồi kết.
… Là ân nhân khi xưa đã từng cứu Tia.
Không thể nào đong đếm hết những ảnh hưởng mà người ấy đã mang lại cho cuộc đời Tia. Người đã giải thoát cô khỏi bọn bắt cóc và giúp cô xác định được mục tiêu trở thành điệp viên. Người trước trận chiến đoạt mạng với “Murasaki-ari” tại Mitalio đã giao lại hy vọng của mình cho Tia.
(Nói vậy thì…)
Khi nhớ đến người ấy, trong lòng cô lại dấy lên không ít thắc mắc.
(... Tại sao Kouro lại biết được thầy sẽ dẫn mình đến Mitalio vậy chứ?)
Thật khó hiểu.
Tại Mitalio, thủ đô của Hợp chúng quốc Mouzaia, ngay trước khi bị “Murasaki-ari” sát hại, Kouro đã để lại một truyền thuyết đô thị về “Người anh hùng có mái tóc đen” và trở thành chìa khóa phá vỡ sự khống chế của “Murasaki-ari”.
Dù rằng không hẳn là Tia không cảm thấy những điều đó đã giúp cho mọi việc thật thuận lợi.
Nhưng thử sắp xếp lại xem. Về tương lai mà “Kouro” đã dự đoán trước được.
[Tương lai 1: thuộc hạ của “Murasaki-ari” - Roland = “Shikabane” sẽ tiếp xúc với Klaus.]
→ Có thể dự đoán được. Nói đúng hơn, bà ấy đã cài đặt ám thị để chuyện sẽ diễn tiến như vậy.
[Tương lai 2: Klaus sẽ đến Mitalio, nơi Kouro đã qua đời.]
→ Có thể dự đoán được. Chắc chắn Klaus sẽ đánh bại Roland và truy hỏi ra thông tin từ hắn.”
Dựa vào sức mạnh của Klaus, tương lai đó đương nhiên sẽ xảy ra.
[Tương lai 3: khi đương đầu với kẻ thù ở Mitalio, Klaus sẽ thành lập đội mới.]
→ Có lẽ có thể dự đoán được. Qua Roland, Kouro đã biết được sự thật mình bị phản bội.
Bà ấy đương nhiên sẽ dự đoán được sự diệt vong của “Homura” và từ đó đoán được việc Klaus sẽ thành lập một đội mới.
[Tương lai 4: Tia sẽ tham gia vào đội mới do Klaus lập ra.]
→ Không thể nào nhỉ?
Đúng vậy, điểm cuối cùng này vẫn còn chưa rõ.
Tia tham gia vào “Tomoshibi” sau khi “Kouro” mất. Không cách nào bà ấy lại có thể đoán trước được điều đó. Vậy nhưng bà ấy đã bố trí mọi thứ ở Mitalio như thể tin chắc điều đó sẽ xảy ra. Làm cách nào bà ấy lại đoán được tương lai chính xác như thế chứ.
Thật không thể hiểu nổi.
(... Hây, không nghĩ ra nổi. Có lẽ “Kouro” mang trong mình sức mạnh siêu nhiên cũng nên.)
Vừa tự hỏi tự trả lời, Tia vừa chăm chú quan sát chiếc hộp trên tay.
… Gửi thiếu nữ sẽ vượt qua tôi.
Trước khi mất, “Kouro” đã chuẩn bị một món quà cho Tia. Một câu ngắn gọn nhưng đầy sức mạnh, cùng với chiếc chìa khóa không rõ lai lịch.
Ngay cả Klaus cũng không biết được ổ khóa nào sẽ vừa với chiếc chìa khóa đó.
Vậy nên Tia đã không ngừng sục sạo trong dinh thự Kagerou và cuối cùng tìm ra được chiếc hộp nom có vẻ như phù hợp.
Cô nuốt nước bọt và tra chìa vào ổ. Một âm thanh lách cách nho nhỏ vang lên.
Cô reo lên.
Cuối cùng cũng tìm ra được rồi. Món quà mà “Kouro” đã tặng cho cô.
Lòng rộn ràng, cô mang chiếc hộp trở về phòng mình. Thận trọng mở ra. Bên trong là một chiếc hộp gỗ. Bảo vệ kĩ lưỡng như vậy chắc là để nước không ngấm vào bên trong đây mà. Tia mở chiếc hộp gỗ ra.
“... Hình ư?”
Bên trong có vài tấm hình phong cảnh. Trong hình là cảnh một tòa nhà bằng gỗ, có hai tầng. Cô ngờ ngợ như đã từng thấy qua nhưng suy cho cùng nhà kiểu này ở đâu mà chẳng có. Không thể suy luận được gì.
Mặt sau của tấm hình có ghi gì đó.
[Klaus đang con.]
“Ể… ?”
Tia tròn mắt. Tại sao tên của Klaus lại xuất hiện ở đây chứ?
Nội dung thật kì lạ. Chỗ quan trọng nhất lại được bỏ trống. Chỗ đó cũng không có vẻ gì là bị bào mòn bởi thời gian. Có lẽ ngay từ đầu nó đã không được ghi gì rồi.
Tia khẽ thở dài.
Đúng là Kouro. Bà ấy sẽ không bao giờ gửi một món quà đơn giản nhỉ.
Cô nhìn thấu được yêu cầu ẩn sau lời nhắn gửi đó.
“... Ý là mình hãy suy luận đi à?”
◇◇◇
Thế giới này ngập tràn nỗi đau...
Đã mười năm trôi qua kể từ đại chiến thế giới. Ở thời đại này, các quốc gia mưu cầu lợi ích quốc gia bằng điệp viên thay cho quân đội. Một tiểu quốc mang tên Cộng hòa Deen cũng thành lập cơ quan tình báo của riêng mình và gửi các điệp viên đi khắp thế giới.
“Tomoshibi” cũng là một trong số đó. Đội của họ gồm tám thiếu nữ suýt đúp ở trường đào tạo và một người sếp nam tên là Klaus.
Họ đã đánh bại kẻ thù cực mạnh “Murasaki-ari” ở Hợp chúng quốc Mouzaia và thành công tóm được một góc của tổ chức gián điệp không đội trời chung thuộc Đế quốc Galgado - “Hebi”. Không bị tổn thất thành viên nào, cả bọn trở về và tận hưởng kì nghỉ sau nhiệm vụ như thường lệ.
Và rồi, trong kì nghỉ ấy, một cuộc náo động đã xảy ra, bắt nguồn từ di ngôn của “Kouro”.
◇◇◇
Một con quái vật đang lang thang trong dinh thự Kagerou - trụ sở chính của “Tomoshibi”.
Nơi này là một tòa kiến trúc kiểu tây lộng lẫy được trau chuốt đến từng góc cạnh. Thoạt nhìn tòa nhà nguy nga này mang đến cho người ta ấn tượng về lối sống thanh lịch của chủ nhân nhưng lại có một sinh vật chẳng mấy phù hợp đang khệnh khạng ở đây.
Mái tóc đen dài bung ra bốn phương tám hướng, trông như thể một cục đen sì đang uốn éo. Gương mặt lấp ló sau kẽ hở của các mái tóc trắng bệch như xác chết, hai quầng mắt thâm xì. Miệng sinh vật đó cứ không ngừng phát ra âm thanh lẩm bẩm như mê sảng.
“... Điền chữ gì vào chỗ trống ấy nhỉ… Đang nhắm đến?... Đang quen biết?... Đang nhìn?... Ư…ư… không có manh mối gì hết… Tạm… tạm thời cứ ghi vô giấy cái đã…”
Đó là Tia.
Vốn dĩ, thiếu nữ ấy có mái tóc đen dài óng ả, cùng cơ thể tuyệt đẹp vòng nào ra vòng nấy nhưng hiện tại lại chẳng thể nào nhìn thấy được bóng dáng những thứ ấy nữa.
… Cô đã suy nghĩ về di ngôn của “Kouro” suốt ba ngày ba đêm.
Nhưng câu trả lời thì vẫn chưa thấy đâu, ý tưởng cứ kéo đến lũ lượt nhưng chẳng trúng được cái nào. Không ăn uống, tắm rửa, cô giấu mình suốt trong phòng, thi thoảng đi lang thang trên hành lang, miệng lẩm bẩm những điều kì lạ rồi lại quay về phòng.
Từ ngoài nhìn vào trông vô cùng đáng sợ.
“Chị Tia, hôm nay sắc diện của chị trông cũng tệ quá nhỉ.”
Thiếu nữ ngồi ở phòng ăn và thản nhiên thốt lên câu đó là Lily, mật danh “Hanazono”, một cô gái có dáng vẻ đáng yêu cùng mái tóc bạch kim và vòng một đẫy đà.
Cô gái tạm thời đang giữ chức đội trưởng chăm chú nhìn Tia.
“Bỏ cho rồi. Bản thân người đó cũng đâu có nói gì với chị mà nhỉ.”
Người vừa cất giọng lạnh lùng là Monika - mật danh “Hyoujin”, thiếu nữ có vẻ ngoài không mấy nổi bật trừ mái tóc bạc ánh xanh bất đối xứng.
Lily và Monika đang vừa gặm món bánh mì nướng của buổi sáng vừa chuyện trò.
“Nhưng mà trông bả chẳng khác gì bị ma ám luôn á. Gặp bả buổi tối chắc phải hét toáng lên là ‘Ác linh hiện hồn’ luôn đó.”
“Đêm qua Elna phải bật ngửa rồi dở khóc dở mếu luôn mà.”
“Vậy là có người bị hại rồi à!?”
“Nếu bả thích thì cứ để vậy đi. Tui chỉ quan tâm đến việc tận hưởng kì nghỉ thôi.”
Ngay khi vừa kết thúc món bánh mì nướng một cách thô bạo, Monika lập tức rời khỏi phòng ăn. Có lẽ cô quay lại phòng của mình để đọc sách.
Đúng là chuyện lần này, chừng nào bản thân người đó không ý thức để thay đổi thì người ngoài không thể xen vào.
Thay vào đó, ưu tiên cho kì nghỉ của bản thân sẽ tốt hơn. Lúc này đã tám giờ sáng nhưng vẫn còn nhiều thiếu nữ chưa thức dậy. Chắc là họ đang tận hưởng cảm giác ngủ nướng vào buổi sáng.
(Phải rồi. Hay là hôm nay mình lên thủ đô nhỉ?)
Nghĩ vậy, Lily cũng quay về phòng của mình.
Lâu lắm mới có được kì nghỉ. Thỉnh thoảng mặc bộ đồ nào dễ thương và cùng bạn bè dạo quanh mấy tiệm bán đồ ngọt cũng được mà. Hay là ra ngoài dạo chơi một mình cũng vui phết. Thực ra, cô cũng thích thảnh thơi nhìn trời nhìn đất.
Lòng rộn ràng về kế hoạch sẽ thực hiện trong kì nghỉ cứ liên tiếp nảy ra trong đầu, Lily quay về phòng mình. Căn phòng trước kia Lily từng ở đã bị nổ tung ngay trước khi thực hiện nhiệm vụ ở Mitalio nên cô đành dùng một căn phòng trống khác để ở.
Vừa mở cửa, cô nhìn thấy có một mẩu giấy rơi trên sàn.
Gì thế, vừa nghĩ, cô vừa với tay nhặt lên. Trong đó chỉ ghi đúng một câu ngắn gọn.
[Klaus đang yêu em.]
“.......”
Lily nhìn nội dung ấy trân trối và bất động trong giây lát.
… Là ai đó đã tiết lộ cho cô biết ư? Không cần nói cũng biết, câu này là do Tia viết. Cô ấy đã ghi các suy luận của mình về di ngôn do “Kouro” để lại ra giấy. Trong khi đi lang thang với tâm trí đã trở nên mờ mờ ảo ảo, cô đã làm rơi tờ giấy ghi một trong những suy luận của mình. Tờ giấy ấy, ngẫu nhiên lại lọt được vào phòng của Lily qua khe hở ở cửa.
Nếu bạn yêu cầu tôi tiết lộ thì đó là tất cả những gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, người chẳng nghe thấy gì từ Tia như Lily đã không hề biết gì về di ngôn của “Kouro”. Cô đã thiên về suy nghĩ cho rằng lá thư đột nhiên xuất hiện trong phòng mình đây chính là một lời thổ lộ.
Hiểu theo đúng những gì được viết trên đó thì…
(Thầy Klaus… yêu… mình…?)
Cô đã hiểu thành như vậy.
Không biết ai là người đã gửi bức thư này. Ai đó đã nhận ra tâm ý của Klaus và truyền đạt điều đó đến Lily. Phải, cô đã suy luận thành như vậy.
“Ể… ể… ể… ể… ể… ể… ể… ể… ể… ể… ể!!”
Tiếng hét thảm thiết của Lily vang vọng khắp dinh thự Kagerou.
Người hiểu lầm thứ nhất đã xuất hiện.
◇◇◇
Hai thiếu nữ lao đến chỗ Lily khi cô đang nằm lăn lộn trên hành lang.
“Chị Lily bị sao vậy nha?”, “Bà đây linh cảm là sẽ có chuyện thú vị xảy ra đó à.”
Là Elna - mật danh “Gujin” - thiếu nữ nhỏ nhắn, xinh xắn như búp bê với mái tóc vàng óng.
Và Annette - mật danh “Bouga” - thiếu nữ nom trông khá kì lạ với mái tóc màu hồng tro cùng miếng dán mắt to oạch ở mắt trái.
Cảnh tượng mà hai thiếu nữ bắt gặp là Lily với gương mặt đỏ ửng đang trườn người trên sàn nhà như một chú sâu và tông thẳng vào vách tường. Nhìn thế nào thì tình huống này cũng thật không giống bình thường chút nào.
Cả hai luống cuống giữ người Lily lại.
“Chị bình tĩnh đi nha. Elna lo lắm đó!”
“Bà chị thú nhận đi. Có chuyện gì rồi đúng không?
Hai cô bé áp sát Lily từ hai bên trái phải.
“Cái, cái, cái…”
Lily không thốt được thành lời. Điều hiếm thấy ở một thiếu nữ mặt dày mày dạn, luôn lạc quan trong mọi tình huống.
““ Cái?””
“Tức là…!”, Lily kêu lên. “Cái này đây nè!”
Cô lắc cơ thể của Elna và Annette run bần bật, đoạn xoay người và ù té chạy sau khi để lại một mảnh giấy. Nháy mắt cô đã đến cuối hành lang và mất hút sau cầu thang.
Bỏ lại Elna đang vặn cổ tỏ vẻ khó hiểu.
“Ủa tóm lại là chuyện gì vậy nha?”
“Bà nghĩ xem bức thư này sẽ biết được đó.”
Annette mở mảnh giấy mà Lily đã để lại ra.
Có vẻ như chính bức thư này đã khiến Lily phát điên.
[Klaus đang yêu em.]
“Ơ… ?”, “Hửm?”
Elna và Annette đồng loạt nghiêng đầu.
“Bức thư này là gửi cho ai nhỉ?”
“Còn ai… thì bà chị Lily đã đưa cho chúng ta bức thư này… nhỉ?”
Không ai khác, chính Lily đã đưa cho họ thứ này. Như thể muốn nói “Đọc cái này và đoán sự tình”.
Theo suy nghĩ thông thường, “em” trong câu này ý là chỉ người nào trong số bọn họ còn gì.
Cả hai đều há hốc.
“Tức là, cái câu này ý là…”
“... Anh trai Klaus đang yêu bà đây hay là Elna ư?”
Cả hai đã đi đến kết luận đó.
““.......................... Ớ!!””
Cứ thế, cả hai đều đồng loạt kêu lên.
Người hiểu lầm thứ hai và thứ ba đã xuất hiện.
◇◇◇
Như thế, di ngôn của “Kouro”, qua nhiều sự kiện trùng hợp đến khó tin, đã khiến cho các hiểu lầm cứ lũ lượt kéo đến.
Đây là bản ghi chép về trận náo động xảy ra bởi những hiểu lầm chồng chất phát sinh trong kì nghỉ của các thiếu nữ.
Tia - thiếu nữ đang đau đầu vì câu di ngôn khó hiểu và Annette - thiếu nữ bỗng nhiên “va” phải sự thật (?) bỗng nhớ lại những ngày đã dẫn dắt họ đến sự tình của hôm nay.