Xác nhận số điện thoại
Nhận xét
-
Nhận xét bởi Hạnh, vào ngày 24/10/2018
Được
-
Từng cung đàn ngân lên mang theo tình yêu và nước mắt. Chất chứa những nuối tiếc lẫn chân thành trong sâu thẳm từng thớ gỗ. Cây đàn cổ cầm đã từng là của một mỹ nhân bất hạnh không ngừng phiêu bạt theo chiều dài lịch sử.
Chính nó, sau hai trăm năm, vượt cả không gian lẫn thời gian để kết nối hai con người bằng âm nhạc và tình yêu.
Chiến tranh lẫn tình yêu luôn là đề tài Sơn Táp yêu thích, sau Thiếu Nữ Đánh Cờ Vây tôi đã nhận ra điều đó. Đến Đàn Cổ Cầm Khỏa Thân tôi lại bắt gặp khung cảnh quen thuộc đó, một lần nữa. Câu chuyện mở rộng hơn, kéo dài hơn, dàn trải hơn nhưng lấp đầy nó là những ngôn từ hoa mỹ, là chất văn đẹp như thơ chứ không phải một cốt truyện lớn. Cá nhân tôi thích đọc một cuốn sách có câu chuyện "lớn" hơn, nhưng tôi cũng không có gì phàn nàn về cuốn sách này, trái lại tôi có thể coi là hài lòng với nó.
Sơn Táp dường như khá phóng khoáng trong Đàn Cổ Cầm Khỏa Thân. Câu chuyện mà cô viết lên mang sắc huyền ảo như sương khói. Không có gì rõ ràng, dẫu là bản thân nhân vật chính. Họ xuất hiện mờ ảo, chiến tranh cũng có chút gì đó mờ ảo, khung cảnh loạn lạc của hai trăm năm sau vẫn không đẩy đi được làn sương mù ấy.
Cũng có thể vì thế nên chỉnh thể câu chuyện lại trở nên nhẹ nhàng kỳ lạ, dù số phận của các nhân vật không hề tươi sáng chút nào. Họ sinh ra, sống và chết đi không được bao bọc bởi sự an bình nhưng văn phong tác giả lại khiến tôi ngỡ tìm được cái an bình trong loạn lạc ấy.
Tình yêu kết nối con người. Đàn cổ cầm ngân lên, mang nàng đến với chàng. Vượt thời gian, không gian họ chìm đắm vào nhau trong hoang hoải mê đắm. Điều tuyệt diệu nhất là mỗi người đọc có thể tự tưởng tượng ra kết cục bản thân cho là hợp lý. Với tôi đó là sự vĩnh cửu của họ, cùng với âm nhạc, với tiếng đàn vang mãi qua từng năm tháng dài đằng đẵng.