Xác nhận số điện thoại
Nhận xét
-
Nhận xét bởi Obook Editor, vào ngày 11/03/2019
Review sách Làm Đĩ
-
Các bạn đọc sách vì điều gì?còn tôi đọc sách là bởi vì tôi muốn cảm nhận được hơi thở của cuộc sống , tôi muốn biết tại sao con người lại luôn muốn hi sinh vì những người quan trọng của mình đến vậy?và cho tới tận bây giờ tôi vẫn đi tìm lẽ sống của mình...
Tôi đọc sách từ khi năm tôi học lớp 2, lúc bắt đầu bập bẹ từng câu chữ câu thơ
"Ai làm cho khói lên trời
Cho mưa xuống đất?cho người biệt ly?
Ai làm cho nam bắc phân kỳ?
Cho hai hàng lệ đầm đìa chứa chan..."
Vào lúc đó mẹ tôi đã bắt đọc rất rất nhiều sách,gần như mọi sách văn học: Dế mèn phưu lưu kí , truyện cổ grim...cho tới Don Quixote,Tắt Đèn,Những Người Khốn Khổi,Làm Đĩ,Sống Mòn,nhật ký Đặng Thùy Trâm... Tôi được mẹ tôi dạy dỗ và giải thích từ ý nghĩa một,có lẽ vì thế mà tôi biết được cảm giác đau khổ trước nỗi bất hạnh của người khác ,biết sung sướng trước niềm hạnh phúc của những người xung quanh,hơn thế nữa-thầy của tôi đã kể cho tôi nghe những câu chuyện của chiến tranh,những người đã ngã xuống vì tổ quốc,có người đồng đội ngã xuống trước mặt thầy,thầy khóc...càng làm tôi hiểu hơn được nỗi đau buồn của cái chết,bi kịch của chiến tranh nó đốt cháy người ta tới mức nào...những điều đó càng làm tôi thêm yêu cuộc sống này,càng tin yêu ,càng yêu thương mọi người xung quanh nhiều hơn,thế nhưng có người lại bảo tôi rằng "người nào càng tin yêu cuộc sống nào bao nhiêu,càng trân quý sinh mạng sống bao nhiêu thì cuộc đời người đó sẽ càng đau đớn tột cùng bấy nhiêu" và bi kịch sắp sửa xảy ra...
Càng ngày lớn lên, các bạn thân của tôi càng phải bỏ học nhiều bấy nhiêu,gia đình quá khó khăn,các bạn ấy ko thể tiếp tục đi học ,những giọt nước mắt chia ly,những nỗi buồn đó như thể những cơn gió chuẩn bị một cơn bão đang dần tới.Cơn bão đó đã tới trong một buổi chiều hè nắng vàng oi ả soi suốt con đường QL1A,tôi nhớ như in bầu trời hôm ấy xanh ngắt một màu ,có những đám mây trắng đầy hình thù nhẹ nhàng trôi cùng cơn gió biển thổi vào đất liền,chính chiều hôm đó tôi đã nhìn thấy bạn thân của mình chết trước mặt mình , chính mắt tôi nhìn thấy mà bản thân chỉ có biết đứng nhìn ,tôi hoảng loạn và đau đớn , người từng chia đôi củ khoai với tôi, cắn bẻ đôi chiếc bánh đa nướng..mọi thứ đều biến mất trước mắt tôi...mọi thứ.Sau một năm tôi quyết định rời xa gia đình của mình để cố gắng chuộc lại lỗi lầm đó,tôi ra đi để tìm cho mình câu trả lời cho nỗi đau ấy "tại sao con người ta lại luôn muốn hi sinh vì người khác đến như vậy?" tôi đã ra đi để tìm kiếm câu trả lời
Trong suốt thời gian tôi học tập một mình , tôi đã tiếp xúc với các tác phẩm của Nguyễn Minh Châu và Lưu Quang Vũ càng làm cho tôi thêm nhiều cảm xúc, càng không hiểu sao người đàn bà làng chài lại mạnh mẽ đến như thế,sao nàng Sita lại có thể đức hy sinh cao cả và tinh thần dám xả thân vì hạnh phúc của người mình yêu đến như thế ?tại sao Thị Nở và Chí Phèo lại tin mình được yêu ,luôn hướng về cái thiện và tìm lại lẽ sống của mình đến như vậy?các tác phẩm đó xoáy sâu vào con người,xoáy sâu vào cuộc sống con người,xoáy vào tâm trí và những nỗi đau của tôi...tôi vẫn loay hoay và loay hoay mãi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi đã làm quản lí một quán karaoke,một quán karaoke có những tay vịn và rót bia,có những "làm đĩ" bị xã hội coi thường và rẻ rúng.Những lúc vắng khách tôi ngồi nói chuyện với các em ấy , đa phần chỉ sinh năm 2000,các em ấy vừa nói vừa bật khóc với tôi rằng "Không ai muốn làm cái nghề này đâu anh ạ, chẳng ai muốn cả nhưng bọn em biết phải làm thế nào bây giờ ạ?Gia đình em,mẹ thì bị ốm nằm liệt giường,bố thì bỏ nhà ra đi biệt tích,còn em trai em thì đang học lớp 1,bằng mọi giá em phải cho nó đi học ,giúp đỡ mẹ em",vào lúc đó tôi nhận ra rằng cuộc sống mỗi ngày của các em ấy đã là một cuộc chiến , một cuộc chiến mà chẳng ai trong các em muốn dành chiến thắng cả,một cuộc chiến mà mục tiêu chỉ là sống còn,mục tiêu chỉ là bảo vệ cho một mầm non tương lại đang dần lớn lên,một cuộc chiến dành cho hi vọng,dành cho tương lai...và những điều đó lại khắc sâu thêm vào tâm trí tôi một câu hỏi "tại sao?".
Cuộc sống cuả tôi cứ thế trôi,tôi tìm cách yêu thương mọi người,chuộc lại lỗi lầm của tôi,suốt bao năm tôi đi học một mình Thế nhưng bỗng nhiên một ngày như bao ngày khác , tôi lang thang trên mạng,và tôi gặp được nét chữ của em,nét chữ của một người nhưng mang hình dáng của một thiên thần,vào lúc đó tôi đã yêu,và tôi đã thực sự yêu,cuộc đời của tôi bõng nhiên trở nên hạnh phúc,xua tan đi những nỗi đau của tôi,đánh tan bóng tối xung quanh tôi,giống như Victor Hugo từng viết " Làm thế nào mà môi họ gặp nhau? Làm thế nào mà chim hót, tuyết tan, hoa hồng nở và bình minh bừng sáng sau những hàng cây ảm đạm trên đỉnh đồi đang run rẩy? Một nụ hôn, và chỉ vậy thôi.".Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời tôi,và bất chợt tôi nhận ra được tin rằng ta đã yêu đó là một niềm hạnh phúc không thể thốt thành lời,nó không thễ diễn tả băng ngôn ngữ được nữa.
Người yêu tôi cũng ham mê đọc sách,cũng ở trong group này và chính vì thế cô ấy cũng cảm nhận được nỗi đau xung quanh mình và chính bản thân em cũng khóc cho chính gia đình em.Tôi ở xa không thể ở bên cạnh cô ấy vào lúc này,chỉ thấy em khóc ,tôi như muốn xé lòng , cô ấy không có bạn,gia đình ruồng bỏ và cô ấy khóc ,tim tôi như muốn vỡ tan ra,tôi có thể chịu muôn ngàn sự đau đớn trên cõi nhân gian này ,nhưng tôi không thể chịu được nước mắt của người con gái tôi yêu,và vào lúc đó tôi đã hiểu sao con người ta lại muốn hi sinh vì những người quan trọng của mình đến thế,sao con người lại luôn muốn hi sinh vì người khác đến vậy?đó là bởi vì tình yêu,nhưng tình yêu của tôi có lẽ không bằng Ngạn dành cho Hà Lan cũng chẳng thể so sánh với Kiều và Kim Trọng và càng không thể hơn Chí Phèo và Thị Nở được tuy nhiên được yêu em cùng được em hồi đáp đó là niềm hạnh phúc như trong cơn mơ chưa bao giờ tôi dám nghĩ tới , tôi rất hạnh phúc vì thế xin em hãy chia sẻ những nỗi đau đó với anh ,chia sẻ những nỗi đau cuộc sống những giọt nước mắt đó với em , nếu đó là một phần tội lỗi của thế giới này vậy thì hãy để anh làm tội nhân của thiên cổ,gánh vác những điều đó cho em,xin được yêu em bằng cả sinh mệnh của mình bởi vì em và sách chính là lẽ sống của cuộc đời anh ....