Sản phẩm liên quan
    Fahasa Giới Thiệu
    Sản phẩm cùng mua
    Thông tin sản phẩm
    Mã hàng 8935280904712
    Tên Nhà Cung Cấp Thái Hà
    Tác giả Wataru WATARI
    NXB NXB Hà Nội
    Năm XB 2019
    Ngôn Ngữ Tiếng Việt
    Trọng lượng (gr) 400
    Kích Thước Bao Bì 13 x 19 x 2.2 cm
    Số trang 456
    Hình thức Bìa Mềm
    Sản phẩm bán chạy nhất Top 100 sản phẩm Light Novel bán chạy của tháng
    Giá sản phẩm trên Fahasa.com đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như Phụ phí đóng gói, phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh,...
    Chính sách khuyến mãi trên Fahasa.com không áp dụng cho Hệ thống Nhà sách Fahasa trên toàn quốc

    Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 8

    Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.

    Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 9 triệu bản.

    Sau khi kết thúc buổi học dã ngoại với dư vị đầy cay đắng, câu lạc bộ tình nguyện trở lại với những ngày bình thường. Trong lúc đó, một yêu cầu liên quan đến cuộc bầu cử hội trưởng hội học sinh được gửi tới CLB tình nguyện.

    Do không thể chấp nhận cách làm của nhau, mỗi người trong CLB tình nguyện đã xử lý yêu cầu đó theo cách của riêng mình. Mọi người đều hiểu rằng mối quan hệ này sẽ không kéo dài mãi mãi và bản thân mình sẽ chẳng thể nào thay đổi được điều gì cả.

    “Với cách làm của em thì khi có người thực sự cần giúp đỡ, em sẽ không thể giúp người đó được đâu”. Những hành động ấy đều là vì một ai đó…

    Chỉ có điều, với việc khăng khăng giữ nguyên cách  làm của mình, “cậu ta” đã phạm phải một sai lầm rất lớn…

    Tập 8 của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm đánh dấu bước chuyển sang giai đoạn cao trào của câu chuyện.

    Về tác giả:

    Wataru WATARI

    Sinh năm 1987. Nhóm máu A, cung Bảo Bình. Thường bị phê phán là dáng vẻ bận bịu và thiếu ngủ của mình khiến cho người khác rất khó chịu nhưng tôi có muốn thế đâu, phần lớn những lúc như vậy chỉ đơn thuần là tín hiệu SOS mà thôi. Tuy tinh thần tôi yếu ớt nhưng thể lực tôi lại mạnh mẽ đến mức thừa thãi

    Ponkan 8

    Đến mùa nằm dưới bàn sưởi ăn kem rồi

    Bố cục sách:

    Chương 1: Chẳng cần nói cũng biết Hikigaya Komachi đang rất tức giận

    Chương 2: Dường như Isshiki Iroha có mùi khá nguy hiểm

    Chương 3: Dù trong tình huống nào thì Yukinoshita Haruno cũng không biết giới hạn là gì

    Chương 4: Yukinoshita Yukino lặng lẽ đưa ra quyết định

    Chương 5: Cuối cùng Hayama Hayato vẫn chẳng thể hiểu được

    Chương 6: Và rồi Yuigahama Yui đưa ra tuyên bố

    Chương 7: Chẳng cần nói cũng biết lòng tốt của Hikigaya Komachi vẫn nằm đó

    Chương 8: Khi thời cơ chín muồi, Hikigaya Hachiman bắt đầu lên tiếng

    Chương 9: Trong căn phòng ấy đã không còn mùi hồng trà nữa

    Lời bạt

     

    Trích dẫn:

    Căn phòng lại tối hơn một chút nữa. Trái lại, bầu trời bên ngoài cửa sổ đang chuyển sang màu đỏ rực.

    Mùa đông đang đến gần nên trời càng ngày càng nhanh tối hơn.

    Cô Hiratsuka đang chờ Yukinoshita lên tiếng.

    Hồng trà đã nguội lạnh. Món bánh được chuẩn bị sẵn trên bàn cũng không được ai động tay vào.

    Cùng với tiếng kim đồng hồ chuyển động, thỉnh thoảng tôi có thể nghe thấy được tiếng thở dài mệt mỏi của ai đó. Sau một khoảng thời gian dài thì cuối cùng Yukinoshita cũng chịu lên tiếng.

    “Em mới nhớ ra điều này.”

    “Hả? Cái gì vậy?”

    Tuy nhiên, Yukinoshita không trả lời tôi mà lại quay mặt về phía cô Hiratsuka.

    “Tính đến bây giờ thì việc thắng thua như thế nào rồi ạ?”

    “Thắng thua?”

    Cô Hiratsuka nháy mắt mấy cái khi nghe thấy câu hỏi đó. Tôi và Yuigahama cũng như vậy. Chúng tôi đều nghiêng đầu khi nghe thấy từ “thắng thua” đó.

    Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một lúc thì tôi cũng đã có câu trả lời.

    Với chúng tôi thì “thắng thua” là để chỉ cuộc đấu giữa tôi và Yukinoshita chứ không thể có ý nghĩa nào khác.

    Chúng tôi đang thi với nhau xem ai giúp đỡ được nhiều người gặp vấn đề hơn. Người thắng sẽ được yêu cầu người thua làm bất kỳ việc gì mình muốn.

    Đây là chủ đề đã được đưa ra khi tôi tham gia vào câu lạc bộ Tình nguyện này.

    “Ơ... Thắng thua ở đây tức là sao?”

    Yuigahama vừa nhìn chúng tôi vừa hỏi.

    Đúng rồi, luật của trận đấu này đã bị thay đổi một lần.

    “Bọn tôi đang thi đấu với nhau xem ai giúp đỡ được nhiều người nhất, giải quyết được nhiều nỗi trăn trở nhất. Có thể hợp tác với bất kỳ ai cũng đươc. Người thắng sẽ có quyền yêu cầu người thua làm bất kỳ điều gì.”

    Sau khi nghe lời giải thích vô cùng đơn giản của tôi, Yuigahama khẽ đáp lại với vẻ nửa ngạc nhiên, nửa hoang mang.

    “Lại có chuyện đó ư...”

    Xem chừng cô Hiratsuka không giải thích việc này cho Yuigahama biết. Mà tôi cũng hiểu lý do tại sao cô Hiratsuka không làm vậy.

    Tôi nhìn sang phía cô Hiratsuka. Trông cô có vẻ hơi cuống.

    “Phải, phải đó...”

    Cô khoanh tay lại, xoay qua hai bên rồi ậm ừ.

    “Nói, nói sao bây giờ nhỉ... Cả hai em đã cùng nhau giải quyết nhiều chuyện quá. Chà. Xem chừng ai cũng làm tốt cả.”

    “...”

    Vẻ mặt lạnh lùng của Yukinoshita vẫn được giữ nguyên và cậu ta chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cô Hiratsuka.

    “Hờ...”

    Cô Hiratsuka thở dài với vẻ mệt mỏi. Chắc là cô cũng có ý định lấp liếm chuyện này đi nhưng đã bỏ cuộc vì Yukinoshita nghiêm túc quá. Tuy nhiên, trên thực tế thì đúng là dạo gần đây rất khó để nhận định đúng được ai thắng ai thua trong nhiều trường hợp. Chúng tôi đã cùng nhau hoạt động dưới danh nghĩa câu lạc bộ Tình nguyện chứ không còn làm việc riêng lẻ nữa.

    Tuy nhiên, có vẻ như Yukinoshita lại không cho phép cô Hiratsuka để mọi chuyện mập mờ như vậy. Dưới áp lực của sự im lặng, cô Hiratsuka phải quay về phía Yukinoshita.

    “Các em đã tham gia vào rất nhiều việc mà cô không hề biết đến chứ không chỉ có mỗi yêu cầu đầu tiên. Chính vì vậy nên thật sự cô rất khó để đưa ra quyết định chính xác. Chỉ có điều...”

    “Gì ạ?”

    Yukinoshita thúc giục cô nói tiếp. Cô Hiratsuka lần lượt nhìn từng người chúng tôi rồi chậm rãi nói.

    “Kết quả đánh giá này được dựa trên ý kiến chủ quan của cô. Cô có thể đưa ra một cách tương đối đánh giá về cả ba đứa.”

    “Thế cũng được ạ. Các cậu cũng không có vấn đề gì đúng không?”

    Yukinoshita nhìn sang phía chúng tôi.

    Tôi không có ý kiến gì. Yuigahama thì trông có vẻ như vẫn chưa nuốt trôi được sự tình cho lắm nhưng cậu ta cũng gật đầu đồng ý.

    Sau khi thấy phản ứng của chúng tôi, cô Hiaratsuka gật đầu.”

    “Nếu chỉ nhìn vào kết quả để đánh giá thì Hikigaya đang dẫn một bước. Nếu xét đến quá trình và những việc về sau thì Yukinoshita lại nhỉnh hơn. Tuy nhiên dù là đường nào đi nữa thì trong nhiều trường hợp mọi thứ cũng không thể thành công nếu như thiếu đi sự đóng góp của Yuigahama...”

    Tôi khá bất ngờ với đánh giá của cô. Chi tiết ngoài sức tưởng tượng.

    Tất nhiên nếu xét một cách tổng hợp thì tôi kém hơn nhiều, thế nhưng quyết định của cô hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của tôi.

    Tôi nhìn quanh để xem những người khác phản ứng thế nào thì thấy Yuigahama đang suy tư với vẻ bí hiểm.

    Trong khi ấy, Yukinoshita lại duỗi thẳng lưng, nhắm mắt và không nhúc nhích tí gì. Sau đó, cậu ta nhẹ nhàng hỏi bằng một giọng nói không có chút cảm xúc lẫn âm điệu nào.

    “Vậy ý cô là trận đấu này vẫn chưa có kết quả.”

    “Đúng là như vậy.”

    Sau khi cô Hiratsuka trả lời, Yukinoshita lại tiếp tục tấn công.

    “Nếu như bây giờ trận đấu này vẫn đang tiếp tục thì lần này dù ý kiến của chúng em có khác nhau cũng không có vấn đề gì đúng không ạ?”

    “Ơ, thế tức là sao?”

    Yuigahama khẽ thu mình lại với vẻ bất an.

    Giống như Yuigahama, tôi cũng không hiểu Yukinoshita muốn nói gì nên đành chờ xem cậu ta sắp nói gì kế tiếp.

    Yukinoshita nhìn Yuigahama, sau đó tiếp tục nói mà không nhìn về phía tôi.

    “Tức là tớ và cậu ta không cần phải có cách làm giống nhau.”

    Lời Yukinoshita nói hoàn toàn chính xác. Chúng tôi không hề có nghĩa vụ phải cùng nhau xử lý mọi việc. Từ trước tới giờ chúng tôi cũng chưa hề giúp đỡ lẫn nhau. Tôi nghĩ mối quan hệ giữa chúng tôi là như vậy.

    “Phải đấy. Việc cố gắng làm vừa lòng cả hai bên chẳng có ý nghĩa gì cả.

    “Đúng vậy...”

    Yukinoshita ngắn gọn đáp lại. Vậy là câu chuyện đã kết thúc. Có vẻ cô Hiratsuka định đưa ra lời khuyên nào đó nhưng rồi cô lại thở dài với vẻ bỏ cuộc.

    “Đành vậy thôi. Mấy đứa cứ làm gì tùy thích. Vậy cho đến lúc vụ này xong thì hoạt động câu lạc bộ sẽ thế nào đây?”

    Nghe xong, Yuigahama đáp lại ngay tức khắc mà không cần suy nghĩ một chút nào như thể đã quyết định chuyện đó từ lâu rồi.

    “Em nghĩ nên chuyển về hình thức tự do tham gia.”

    “Ờ, vậy cũng được...”

    Cô Hiratsuka cũng đồng ý với việc đó. Dù sao thì bây giờ việc chúng tôi cứ ngồi đây im lặng với nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu như mỗi người đã có cách nghĩ khác nhau rồi thì chẳng cần phải đến đây làm gì nữa. Chính vì vậy nên tôi không hề có ý kiến gì với lựa chọn này.

    Tôi cầm lấy cặp và rời khỏi chỗ ngồi quen thuộc của mình.

    “Vậy tôi về đây.”

    “Ơ, khoan, khoan đã!”

    Yuigahama đứng dạy khiến cho chiếc ghế kêu “cạch” một cái. Tôi ngăn Yuigahama lại khi thấy cậu ta sắp sửa tiến về phía tôi.

    “Cậu cũng nên suy nghĩ cho kỹ vào.”

    “Ơ...”

    Yuigahama đứng im như trời trồng. Không biết là cậu ta có hiểu ý tôi hay không nữa. Mà đâu phải chỉ có mỗi lần này cậu ta như vậy đâu.

    Có lẽ là chúng tôi đều nên suy nghĩ về chuyện sau này.

    Cứ như vậy, tôi quay lưng đi trong khi Yuigahama vẫn chưa thể thốt ra lời nào.

    Bỗng nhiên...

    “Tỏ ra thân thiện với nhau là điều mà tôi và cậu đều ghét nhất đấy nhỉ...”

    Giọng nói của Yukinoshita khiến tôi quay đầu lại.

    Chẳng tìm được lời nào để đáp lại nụ cười buồn bã mang hơi hướm tự chế nhạo chính bản thân mình ấy, tôi đành lặng lẽ khép cửa.

     

     (Còn nữa)

    Xem Thêm
    Đánh giá sản phẩm
    0/5
    (0 đánh giá)
    5 sao
    0%
    4 sao
    0%
    3 sao
    0%
    2 sao
    0%
    1 sao
    0%

    Chỉ có thành viên mới có thể viết nhận xét.Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký.

    • Gợi ý dành riêng cho bạn
    • Sách đang theo dõi