Bong Bóng Ơi, Bay Lên!
“Bong bong ơi, bay lên!” là một tản văn được nữ ca sĩ Hiền Thục góp nhặt từ những cảm nhận của mình về cuộc sống.
Tác phẩm gồm hơn 60 tản văn, xoay quanh các chủ đề như: ký ức gia đình, tình mẫu tử, những chuyến đi, nỗi nhớ, sự trưởng thành, mất mát và hồi sinh. Các tản văn với văn phong hướng đến sự giản dị, chân phương như chính cách mà Hiền Thục đã trải qua. Trong suốt hơn 10 năm, Hiền Thục đã viết ở bất kỳ đâu: ở hậu trường sân khấu, trong các chuyến lưu diễn, trong căn phòng nhỏ của mình, trong những đêm không ngủ vì nhớ mẹ, vì thương con hay chỉ đơn giản là vì thấy lòng mình trống vắng...
"Bong bóng ơi, bay lên" được Hiền Thục coi là "cuốn nhật ký mở" - nơi cô thổ lộ một phần thế giới nội tâm dịu dàng, chân thành, nữ tính, tới những người yêu thương cô. Tên sách "Bong bóng ơi, bay lên!" xuất phát từ một bài viết về ký ức tuổi thơ - nơi hình ảnh bong bóng bay lên không chỉ là sự ngây thơ mà còn là khát vọng nhẹ nhàng được buông bỏ, được bay lên khỏi thực tại đôi khi nặng nề.
Bong bóng như phép ẩn dụ thể hiện hành trình viết lặng lẽ của Hiền Thục suốt 10 năm qua, không tham vọng nổi tiếng mà đơn giản là sự thả trôi những cảm xúc chất chứa đi qua, rồi nhẹ nhàng kể lại với những người thân thương của mình…
“Một người không giỏi nói lên những cảm xúc của mình thì sẽ tìm mọi cách để giãi bày những suy nghĩ của mình. Tôi không phải là người hoạt ngôn để nói ra những cảm xúc của mình nên thường viết lại chúng bằng ngôn ngữ để gửi tới những người xung quanh.
Tôi nghĩ rằng mỗi người đều có sự sâu sắc riêng chứ không nhất định là người viết hay thì mới sâu sắc. Thêm vào đó, đây là thể loại tản văn đi theo dòng cảm xúc chân thật nhất, khi nỗi nhớ, yêu thương trào dâng hay đôi khi đối diện với điều đau buồn nhất thì việc ngồi viết lại bằng những ngôn từ đẹp đẽ, sâu lắng là cách hay nhất để tôi thể hiện những cảm xúc ấy”, Hiền Thục chia sẻ.
“Chúa Trời đứng một mình, nhưng quỷ sứ thì trái lại, nó tìm tới hội đoàn, nó nhiều vô kể” – Henry David Thoreau.
Tôi nghĩ đến câu nói ấy khi lần đầu đọc những dòng tùy bút của Hiền Thục. Các trang viết trong quyển tùy bút được sắp xếp theo dòng thời gian. Đó là hành trình từ một cô gái trẻ đến người đàn bà trưởng thành, từ một ngôi sao trẻ lấp lánh cho tới khi ngôi sao ấy tỏa sáng rực rỡ giữa bầu trời ngàn sao.
Những trang nhật ký thấm đẫm tâm tư…
Như nhiều người yêu mến Thục, tôi cũng từng nghĩ mình hiểu em – một người đơn giản, chân thành.
Nhưng rồi qua từng trang viết, tôi nhận ra, đã đến lúc cần phải tách khỏi đám đông để lắng nghe tiếng nói bên trong mình rõ hơn.
“Tuy nhiên, để đứng một mình không dễ. Không những nó có thể làm ta không được ưa thích mà khi đứng một mình, chúng ta phải đối diện với quá khứ của ta, cuộc đời của ta, những vấp váp, sai lầm của ta. Ta sẽ cảm thấy mình tuyệt vọng! Cần lòng dũng cảm để không lẩn tránh chúng!”.
Những lúc tưởng chừng như tuyệt vọng ấy, thay vì tìm kiếm thương cảm qua sự gào thét với đám đông, Thục chọn sự lặng im, chọn đức tin. Và trong sự tĩnh lặng đó, Thục tìm thấy sức mạnh.
Mỗi người nghệ sĩ đều mang hai con người – người của công chúng và người của riêng mình.
Cuốn tùy bút này chính là lời thì thầm của Hiền Thục. Bởi, thời gian có thể xóa đi mọi nỗi đau nhưng sẽ để lại trong nụ cười những vết sẹo sâu sắc, âm thầm và đẹp đẽ.
- Nhiếp ảnh gia Đinh Nam Trung - Huynh trưởng