Nguyễn Nhật Ánh – nhà văn của tuổi thơ, tuổi học trò và những rung động đầu đời – là một trong những tên tuổi lớn nhất của văn học Việt Nam đương đại. Với giọng văn mộc mạc, hài hước, đong đầy cảm xúc, ông đã viết nên hàng chục tác phẩm để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng nhiều thế hệ độc giả. Không chỉ là những câu chuyện đáng nhớ, sách của Nguyễn Nhật Ánh còn chứa đựng vô vàn câu văn thấm đẫm tình người, triết lý sống, và những suy nghĩ tinh tế về cuộc đời, tình yêu, tuổi trẻ.
50 trích dẫn hay trong sách của Nguyễn Nhật Ánh
-
“Quý Ròm ngồi lặng lẽ nhìn Tiểu Long và Hạnh cười đùa bên bờ sông, lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nó nhận ra rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có những người bạn sẵn sàng sẻ chia, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Tình bạn, hóa ra, không phải là những lời hứa lớn lao, mà là những khoảnh khắc giản dị, khi ta biết rằng mình không hề đơn độc.” (Kính Vạn Hoa – Tập 3: Bãi Đá Dưới Chân Đồi, 1995)
-
“Khi lớn lên, thế giới không còn là sân chơi, mà là một mê cung đầy những ngã rẽ. Hà Lan chọn con đường của cô ấy, còn tôi đứng lại, ôm lấy những ký ức về đôi mắt biếc và những ngày tháng chúng tôi từng thuộc về nhau. Tôi không trách cô ấy, vì tôi biết, có những người sinh ra để ta yêu, nhưng không sinh ra để ta ở bên.” (Mắt Biếc, 1990)
-
“Tôi rất nhớ những ngày tháng tuổi thơ, nơi mà điều khó nhất phải làm là quyết định xem bây giờ sẽ chơi trò gì. Chúng tôi, lũ trẻ trong xóm nhà lá, có thể biến cả thế giới thành sân chơi, từ bãi đất trống đầy cỏ dại đến con ngõ nhỏ đầy nắng. Ở đó, mọi thứ đều có thể xảy ra, chỉ cần chúng tôi tin là thật.” (Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, 2008)
-
“Cuộc sống cũng giống như chiếc kính này, chỉ cần thay đổi cách nhìn, mọi thứ sẽ trở nên đẹp đẽ hơn. Có những ngày buồn, nhưng nếu biết tìm niềm vui trong những điều nhỏ bé, nỗi buồn sẽ tan biến như mây.” (Kính Vạn Hoa – Tập 7: Chiếc Kính Vạn Hoa, 1996)
-
“Tôi là Bê Tô, một chú chó nhỏ sống trong ngôi nhà có cô chủ Ni và cậu chủ Tí. Tôi không hiểu vì sao con người lại thích làm mọi thứ phức tạp, nhưng tôi biết một điều: khi bạn yêu thương ai đó thật lòng, bạn sẽ tìm cách để họ hạnh phúc, dù chỉ là một cái vẫy đuôi hay một ánh mắt dịu dàng.” (Tôi Là Bê Tô, 2007)
-
“Tiểu Long đứng trước ngôi nhà cũ, nơi nó từng sợ hãi vì những lời đồn về ma quỷ. Nhưng khi bước vào, nó chỉ thấy những bức tường loang lổ và những kỷ niệm đã bị lãng quên. Nó chợt hiểu, điều đáng sợ nhất không phải là những bóng ma trong tưởng tượng, mà là khi ta để nỗi sợ ngăn mình khám phá sự thật.” (Kính Vạn Hoa – Tập 10: Ngôi Nhà Có Ma, 1997)
-
“Tình yêu không phải là điều bạn tìm thấy, nó là điều tìm thấy bạn. Tôi không chọn yêu Hà Lan, trái tim tôi đã chọn cô ấy, từ ánh mắt đầu tiên, từ nụ cười đầu tiên. Nhưng trái tim cũng dạy tôi rằng, yêu không phải là sở hữu, mà là để người mình yêu được hạnh phúc, dù hạnh phúc ấy không có mình.” (Mắt Biếc, 1990)
-
“Thời gian chưa bao giờ là bạn tốt của con người. Thời gian biến tóc ta thành hoa lau, nhuộm hồn ta thành lá đỏ. Và đến một ngày nó sẽ biến đời ta thành mây trắng lang thang.” (Cảm ơn người lớn, 2018)
-
“Tất cả những gì người lớn dạy dỗ đều đúng về mặt lý thuyết, bọn trẻ đều thấy vậy. Nhưng bọn chúng vẫn có một sự thôi thức vô hình làm cho khác đi trong thực tế.” (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, 2008)
-
“Chỉ khi nào hết nước mắt, trời mới ngừng mưa, và ta mới thôi khóc. Tôi nhớ cái ngày cả làng ngập trong nước, Tường đứng dưới mưa, ôm chặt con chó nhỏ. Lúc đó, tôi không biết rằng những cơn mưa của tuổi thơ không chỉ làm ướt áo, mà còn làm trái tim ta lớn lên.” (Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, 2010)
-
“Những ngày hoa phượng là những ngày đẹp nhất của đời tôi. Tôi và Việt An từng ngồi bên nhau, kể những câu chuyện vu vơ, từng chạy qua những con đường đầy lá me bay. Tôi biết, dù sau này có đi đâu, tiệm sách cũ ấy, cô gái ấy, và những ngày ấy sẽ mãi là một phần của tôi.” (Cô Gái Đến Từ Hôm Qua, 1989)
-
“Nhiều người sợ nỗi buồn, nhưng tôi không sợ. Tôi chỉ sợ một cuộc sống không buồn không vui, nói chung là nhạt nhẽo. Hôm ấy, khi cả bọn ngồi dưới gốc cây bàng, nhìn mây trôi và kể những chuyện vu vơ, tôi chợt hiểu rằng hạnh phúc đôi khi chỉ là được ở bên nhau, chẳng cần gì to tát.” (Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, 2008)
-
“Dường như trái tim thằng Tèo luôn nhúng vào tình yêu. Nó luôn tìm thấy cơ hội để tha thứ cho cuộc đời, nhờ vậy tâm hồn nó lúc nào cũng bình yên.” (Làm bạn với bầu trời, 2019)
-
“Quý Ròm cầm chiếc thuyền giấy, đặt nó xuống dòng suối nhỏ. Nó nhìn chiếc thuyền trôi đi, mang theo những ước mơ ngây ngô của cả ba đứa. Nó tự nhủ, có những ước mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực, nhưng chính việc mơ mộng đã làm nên tuổi thơ của chúng ta. Và như thế, là đủ.” (Kính Vạn Hoa – Tập 15: Chiếc Thuyền Giấy, 1998)
-
“Phán bảo rằng, lớn lên là học cách giấu đi những nỗi buồn, nhưng tôi không nghĩ thế. Ngồi trong phòng trọ, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, tôi nhận ra rằng, chia sẻ nỗi buồn với bạn bè là cách để trái tim nhẹ nhàng hơn. Tình bạn, hóa ra, là chỗ dựa vững chắc nhất của tuổi trẻ.” (Phòng Trọ Ba Người, 1990)

-
“Người lớn nên thấu hiểu và thông cảm cho trẻ con. Không phải vì người lớn nhiều tuổi hơn trẻ con. Mà là vì người lớn nay là “những đứa trẻ con đã lớn”. (Cảm ơn người lớn, 2018)
-
“Tôi từng nghĩ tình yêu là điều gì đó xa xôi, chỉ có trong sách vở, cho đến khi tôi thấy ánh mắt của em gái nhỏ nhìn tôi, đầy tin tưởng và yêu thương. Hóa ra, tình yêu không cần lời, nó là những lần nắm tay, những lần cùng nhau chạy qua cánh đồng, và những lần tim đập rộn ràng vì một nụ cười.” (Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, 2010)
-
“Ngọc Anh và Việt An, hai cô gái, hai thế giới, nhưng đều khiến trái tim tôi rung lên những nhịp đập khác nhau. Tôi nhận ra rằng, lớn lên không chỉ là rời xa sân trường, mà là học cách giữ những ký ức đẹp trong tim, dù thời gian có cố xóa nhòa chúng.” (Cô Gái Đến Từ Hôm Qua, 1989)
- “Mục tiêu của cuộc sống cuối cùng là tìm kiếm hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc không phải là bữa tiệc sẵn sàng dành cho mỗi người.” (Ngày xưa có một chuyện tình, 2016)
-
“Tuổi thơ là vương quốc của những điều kỳ diệu, nơi mà nỗi buồn cũng lung linh như ánh nắng trên mặt hồ. Tôi và Hà Lan từng chạy qua những con đường làng, từng cười vang dưới bóng tre, nhưng khi lớn lên, tôi nhận ra rằng tuổi thơ không thể giữ lại, và Hà Lan cũng không còn là cô bé của ngày xưa.” (Mắt Biếc, 1990)
-
“Cuộc sống sinh viên, với những ngày thiếu tiền, những đêm thức trắng ôn thi, tưởng như khổ sở, nhưng giờ nghĩ lại, đó là những ngày đẹp nhất. Chúng tôi từng cãi nhau, từng giận dỗi, nhưng rồi lại cùng nhau cười vang trong căn phòng trọ chật chội. Tôi biết, những ngày ấy là kho báu không gì mua được.” (Phòng Trọ Ba Người, 1990)
-
“Tôi từng nghĩ tình bạn là khi cả hai cùng chơi đùa vui vẻ, nhưng hôm nay tôi hiểu thêm một điều: tình bạn thật sự là khi bạn sẵn sàng đứng dưới mưa, chỉ để người kia không phải ướt. Laica đã làm thế với tôi, và tôi biết, nó là người bạn tốt nhất mà tôi có.” (Tôi Là Bê Tô, 2007)
-
“Mỗi người đều mang trong mình một câu chuyện, và đôi khi, chỉ cần lắng nghe, ta sẽ tìm thấy những điều kỳ diệu mà không sách vở nào dạy được.” (Kính Vạn Hoa – Tập 20: Người Bạn Lạ Lùng, 1999)
-
“Đối với một đứa bé, ngôi nhà rất quan trọng. Một đứa bé sống trong nhà mình cũng tự nhiên và máu thịt sống trong bản thân mình. Nó không thể chạy ra khỏi nhà mình, vì điều đó sẽ làm nó đau đớn. Cũng như một con thỏ không thể chạt ra khỏi bộ da của mình.” (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, 2008)
-
“Tôi từng nghĩ yêu là phải nói ra, phải làm gì đó thật to lớn. Nhưng khi nhìn Việt An đứng lặng lẽ bên giá sách, tôi chợt hiểu rằng, yêu đôi khi chỉ là đứng từ xa, lặng lẽ ngắm nhìn, và mỉm cười khi thấy người mình yêu hạnh phúc. Tình yêu tuổi trẻ, hóa ra, là những điều giản dị đến lạ.” (Cô Gái Đến Từ Hôm Qua, 1989)
- “Bao giờ cũng nhìn thấy sự may mắn trong một hoàn cảnh không may mắn, bao giờ cũng tươi vui trong một số phận kém tươi vui, bao giờ cũng đối xử với cuộc đời mặc dù không phải lúc nào cuộc đời cũng đối xử tốt với mình. Những phẩm chất đó có lẽ chỉ có ở thằng Tèo, đứa bé xem việc được làm bạn với bầu trời cao xanh và khoáng đạt là niềm vui lớn lao. Lớn lao hơn nhiều so với những mất mát của bản thân mình.” (Làm bạn với bầu trời, 2019)
- “Trẻ con tìm thấy tất cả ở nơi chẳng có gì, còn người lớn chẳng tìm thấy gì trong tất cả. Tôi nhớ cái ngày chúng tôi giả làm vua chúa, lấy lá chuối làm vương miện, lấy cành cây làm gươm. Chúng tôi cười vang cả xóm, và tôi nghĩ, nếu người lớn cũng biết chơi như thế, có lẽ họ sẽ bớt đi những nỗi lo âu.” (Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, 2008)
-
“Trẻ con không biết cách giữ nỗi buồn lâu như người lớn. Khi tôi thấy Tường ngồi bên bờ ao, mắt đỏ hoe vì con mèo nhỏ mất đi, tôi nghĩ rằng nỗi buồn ấy sẽ qua nhanh thôi. Nhưng rồi tôi nhận ra, những giọt nước mắt đầu tiên của tuổi thơ là những giọt nước mắt trong veo nhất, và chúng dạy ta cách yêu thương.” (Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, 2010)
-
“Tôi là Bê Tô, tôi không mơ trở thành con người, vì làm chó cũng đủ vui rồi. Nhưng nếu có một điều tôi học được từ con người, đó là trái tim không bao giờ nói dối. Khi bạn yêu, bạn sẽ tìm cách để yêu, dù thế giới có xoay vần thế nào.” (Tôi Là Bê Tô, 2007)
-
“Tuổi học trò là những ngày tôi và lũ bạn nghịch ngợm, bày đủ trò khiến thầy cô phát cáu, nhưng cũng là những ngày tôi học được rằng, tình bạn là thứ quý giá hơn cả kho báu. Khi Việt An cười với tôi, tôi biết rằng, dù có lớn lên, tôi sẽ không bao giờ quên những ngày ấy.” (Cô Gái Đến Từ Hôm Qua, 1989)
-
“Có những người đi qua đời ta, để lại trong ta những vết thương, và ta yêu thương những vết thương ấy. Hà Lan là vết thương của tôi, là nỗi đau tôi không bao giờ muốn lành, vì mỗi lần nhớ đến cô ấy, tôi lại thấy mình sống thật hơn.” (Mắt Biếc, 1990)
-
“Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn. Hôm đó, khi cả bọn cãi nhau vì một trò chơi, rồi lại làm lành chỉ bằng một câu xin lỗi và một cái nắm tay, tôi nhận ra rằng trẻ con có một thứ mà người lớn hay đánh mất: lòng vị tha thật lòng.” (Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, 2008)
- “Tìm kiếm tình yêu giống như cuộc phiêu lưu tìm kho báu, bạn không biết bạn sẽ đào được vàng hay chỉ là những mảnh vụn.” (Ngày xưa có một chuyện tình, 2016)
-
“Cô chủ Ni bảo tôi rằng, con người hay buồn vì họ nghĩ quá nhiều. Tôi không biết có đúng không, nhưng tôi thấy khi tôi nằm dài dưới hiên nhà, ngắm mây trôi và nghe tiếng gió, mọi thứ đều nhẹ nhàng. Có lẽ con người cũng nên thử làm chó một lần, để biết cách sống đơn giản hơn.” (Tôi Là Bê Tô, 2007)
-
“Tuổi thơ của tôi là những buổi chiều chạy theo cánh diều trên cánh đồng, là tiếng cười vang bên bờ sông, là những bông hoa vàng nở rực trên cỏ xanh. Nhưng hơn tất cả, tuổi thơ của tôi là Tường, là những lần cãi vã, những lần làm lành, và những khoảnh khắc tôi nhận ra rằng, dù có đi đâu, em tôi vẫn là người tôi yêu thương nhất.” (Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, 2010)

-
“Tuổi thơ là tấm vé chỉ có giá trị một lần, nhưng ký ức về nó thì mãi mãi không phai. Tôi nhớ những buổi chiều cả bọn ngồi trên bờ đê, thả diều và mơ về những chân trời xa. Dù lớn lên, dù đi xa bao nhiêu, tôi biết rằng xóm nhà lá và những ngày ấy sẽ luôn là nơi trái tim tôi trở về.” (Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, 2008)
-
“Khi cậu chủ Tí buồn, tôi không biết nói gì, vì tôi chỉ là một chú chó. Nhưng tôi đã nằm cạnh cậu, để hơi ấm của tôi nói thay những lời an ủi. Có những lúc, im lặng là cách tốt nhất để chia sẻ nỗi đau.” (Tôi Là Bê Tô, 2007)
-
“Tôi gặp Tiểu Li trong một buổi chiều đầy nắng, khi cô bé đứng trước tiệm sách cũ, tóc bay bay và nụ cười sáng như ánh mặt trời. Tôi không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đã bắt đầu một chuyến đi không có vé về. Tình yêu tuổi thơ, hóa ra, là những thứ nhỏ nhặt nhất, nhưng lại khiến ta nhớ mãi.” (Cô Gái Đến Từ Hôm Qua, 1989)
-
“Phòng trọ ba người, nhỏ xíu mà chứa cả thế giới. Đó là nơi chúng tôi chia sẻ những giấc mơ to lớn, những nỗi buồn vụn vặt, và những tiếng cười vang đêm. Tôi nhận ra rằng, tuổi trẻ không phải là tiền bạc hay thành công, mà là những khoảnh khắc ngồi bên nhau, kể chuyện đời, và tin rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.” (Phòng Trọ Ba Người, 1990)
-
“Mùa hạ ấy, tôi đứng dưới tán cây bàng, nhìn những chùm hoa đỏ rực rơi trên sân, và thấy lòng mình như cũng nhuộm màu hạ. Chị Diệu đứng đó, nụ cười sáng như nắng, và tôi biết, trái tim tôi đã bắt đầu biết rung lên những nhịp đầu tiên, ngây ngô mà mãnh liệt.” (Hạ Đỏ, 1991)
-
“Những bông hoa vàng trên cỏ xanh, chúng không chỉ là hoa, mà là ký ức, là tuổi thơ, là những ngày tôi và Tường chạy qua cánh đồng, không lo âu, không toan tính. Tôi biết, dù lớn lên, dù đi xa, chỉ cần nhắm mắt lại, tôi vẫn sẽ thấy những bông hoa ấy, rực rỡ như chưa từng phai.” (Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh, 2010)
-
“Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Hà Lan đứng đó, dưới tán phượng, đôi mắt biếc như hồ thu, và tôi biết trái tim mình đã lạc nhịp từ giây phút ấy. Nhưng tôi cũng biết, có những thứ đẹp đẽ chỉ để ngắm, không thể giữ.” (Mắt Biếc, 1990)
-
“Khi Định kể về cô gái cậu ấy thầm thích, mắt cậu sáng lên như ngọn đèn trong đêm. Tôi chợt nghĩ, tình yêu tuổi trẻ là thứ kỳ diệu, nó khiến ta dám mơ, dám đau, và dám sống thật với trái tim mình, dù đôi khi chỉ nhận lại một nụ cười thoáng qua.” (Phòng Trọ Ba Người, 1990)
-
“Khi lần đầu đón nhận nỗi buồn, tôi hiểu rằng tuổi thơ của mình đã khép lại. Tôi ngồi bên bờ sông, nhìn nước trôi, nghĩ về những ngày chạy nhảy cùng lũ bạn, về chị Diệu, và tự hỏi, tại sao lớn lên lại phải học cách chia xa? Nhưng tôi cũng biết, những ngày hạ đỏ ấy sẽ mãi ở lại trong tim.” (Hạ Đỏ, 1991)
-
“Tình yêu là sự giằng xé nội tâm, nơi mà con tim luôn tìm cách đánh bại lý trí, nỗi nhớ vùng lên mạnh mẽ, nhưng rồi cũng lại gằn xuống vì nỗi đau.” (Ngồi khóc trên cây, 2013)
-
“Khi yêu người ta sẽ có cảm giác nhớ. Nhớ khi không được gặp, nhớ khi vừa gặp xong… Thậm chí ngay khi đang ở cạnh nhau cũng thấy nhớ… Nhớ cho những lúc không được ở bên nhau.” (Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ, 2012)
-
“Hạnh phúc quá mức đôi khi là một cái bẫy của cuộc sống.” (Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ, 2012)
-
“Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu, chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thội.” (Cây chuối non đi giày xanh, 2017)
- “Nếu bạn phải lao động hết mình để kiếm tiền, bạn sẽ có một thái độ đúng đắn với những đồng tiền kiếm được. Những người lao động chăm chỉ và lương thiện luôn quý trọng tiền bạc, giống như những người làm vườn yêu quý từng đóa hoa, quả trái được tạo nên dưới đôi bàn tay chân chất của mình.” (Tôi là Bê tô, 2007)
- “Cuộc đời của con người như một chú chó, đầy những lúc gặp khó khăn và nỗi buồn nhưng không có nỗi buồn nào sánh kịp nỗi buồn khi chúng ta chuẩn bị mất đi người thân. Đó là loại nỗi buồn không thể chứa đựng được, luôn tràn ngập và xâm chiếm từng kẽ hở trong tâm hồn. Nó làm cho cuộc sống trở nên mệt mỏi ngay cả khi không làm gì cả.” (Con Chó Nhỏ Mang Giỏ Hoa Hồng, 2016)
Lời kết
Những trích dẫn từ sách của Nguyễn Nhật Ánh không chỉ gợi lại những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ, tuổi học trò mà còn khơi dậy trong ta những cảm xúc tinh tế, nhân hậu về tình bạn, tình yêu và cuộc sống. Dù bạn đã từng đọc qua hay chưa từng chạm vào trang sách của ông, hy vọng những câu chữ này sẽ là cánh cửa nhỏ đưa bạn quay về với những ngày xưa trong trẻo nhất của mình.
Ghé blog Fahasa để xem thêm nhiều nội dung hấp dẫn khác!