Arsene Wenger không phải là một HLV bóng đá thông thường - và quý ông người Pháp tự hào là một sự khác biệt.
Như để minh chứng cho điều đó, vào thứ Hai, ngày 1 tháng 9 năm 2014, Wenger bay cùng với người đại diện Leon Angel tới Rome để tham gia một trận đấu gây quỹ từ thiện. Trong khi phần còn lại của giới bóng đá đang dính chặt vào điện thoại hoặc theo dõi diễn biến ngày cuối cùng của thị trường chuyển nhượng trên TV, Wenger đến Vatican để gặp Giáo hoàng Francis.
Khi đó, Giám đốc điều hành của Arsenal là Ivan Gazidis đang cố gắng trong tuyệt vọng để hoàn tất hợp đồng với Danny Welbeck từ CLB Manchester United. Gazidis vất vả để có thể nối máy với vị huấn luyện viên trưởng, và cuối cùng cũng nói chuyện được với Angel, chỉ để nhận được thông tin rằng Wenger đang nói chuyện với Đức Giáo hoàng! Cuối ngày hôm đó, thỏa thuận với Welbeck được hoàn tất và Wenger có được cầu thủ của mình. Câu chuyện này cho thấy đây hoàn toàn không phải là một vị huấn luyện viên bóng đá tầm thường.
Wenger không thích bị cuốn vào những vụ đấu giá chuyển nhượng. Việc ông tham dự hội nghị ở Geneva trong khi Arsenal quay cuồng mua sắm vào hạn chót năm 2011 có lẽ minh chứng cho việc ông đặt ưu tiên của mình ở đâu. Ông chơi theo luật của riêng mình, cương quyết phải thắng đẹp, là một người mong muốn tránh những phi vụ chuyển nhượng điên rồ, nhưng luôn luôn đảm bảo rằng ông và các cầu thủ được đãi ngộ xứng đáng.
Wenger gần như vô danh khi tới Arsenal, câu lạc bộ đậm chất Anh nhất vào năm 1996, nhưng ông nhanh chóng xây dựng tên tuổi của mình như là một thiên tài, một nhà cách mạng trong bóng đá. Lối chơi đẹp của đội bóng mà ông xây dựng, kết hợp với sự quyến rũ và dí dỏm bất ngờ của chính ông, đã được định mệnh sắp đặt để biến ông thành một trong những tượng đài vĩ đại nhất mọi thời đại của giải Ngoại hạng Anh (Premier League), là huấn luyện viên thành công nhất trong lịch sử lâu đời và lẫy lừng của Arsenal.
Khi Wenger đến với giải đấu này, Manchester United đang là đương kim vô địch, Newcastle là kẻ thách thức lớn nhất. Arsenal kết thúc mùa giải trước đó ở vị trí thứ 5 dưới sự dẫn dắt của huấn luyện viên Bruce Rioch. Thành tựu lớn nhất của Wenger trong vòng hai thập kỷ tiếp theo là đem lại những danh hiệu và sự ổn định để đảm bảo rằng vị thế của đội bóng không bao giờ xuống thấp như vậy một lần nữa.
Wenger mang tới một phong cách bóng đá và những phẩm chất của cầu thủ mà trước đó người ta hiếm khi được chứng kiến ở Arsenal. Ông giới thiệu phương pháp tập luyện mới, chế độ ăn uống mới và thành thạo trên thị trường chuyển nhượng Pháp. Những câu bông đùa xuất chúng đưa ông lên trang nhất các tờ báo, và những cuộc đối đầu giữa ông với Sir Alex Ferguson của Manchester United - cả trong và ngoài sân cỏ - tạo nên một trong những cặp kỳ phùng địch thủ vĩ đại của bóng đá Anh.
Nhưng, ngay khi Arsenal vừa mới phá vỡ những kỉ lục và đang tận hưởng giai đoạn thành công nhất trong lịch sử câu lạc bộ, họ vẫn phải hứng chịu hai cú đánh mạnh, đẩy câu lạc bộ tới bờ vực đồng thời kiểm tra khả năng huấn luyện của Wenger tới mức cao nhất.
Khi nhà tài phiệt Nga Roman Abramovich rót tiền vào CLB Chelsea từ 2003; Manchester City với việc tìm được nguồn tài chính dồi dào cũng nổi lên như là một thế lực đáng gờm ở Ngoại hạng Anh thì cũng là lúc mà Arsenal phải vay mượn chồng chất để chuyển tới sân vận động mới Emirates. Wenger phải chiến đấu như thể với hai tay trói phía sau - nhưng ông vẫn tiếp tục đem về suất tham dự Champions League mỗi năm, vẫn có thể cạnh tranh cho chức vô địch và đi vào lịch sử khi đoạt Cúp FA hai năm liên tiếp (2014, 2015) để trở thành nhà cầm quân đầu tiên sau Thế chiến II giành danh hiệu này tới 6 lần.
Wenger vẫn không thích việc tiêu tiền “trên mây”, như ông thường nói, nhưng việc hoàn thành hai bản hợp đồng đẳng cấp thế giới với Mesut Ozil và Alexis Sanchez đã giúp ông thay đổi sức mạnh, tham vọng và bộ mặt của Arsenal.
Có lẽ trong tất cả các trận cầu lớn gần đây, chung kết Cúp FA 2015 với chiến thắng 4-0 trước Aston Villa là trận đấu mà Wenger đã chứng tỏ được tất cả sự xuất sắc. Sự kết hợp của nhịp độ, sức mạnh và sự di chuyển cho thấy Arsenal đang trong trạng thái tốt nhất. Họ đã vật lộn dưới áp lực của sự kỳ vọng; sự chậm chạp, nặng nề trên sân Wembley và ở cửa trên trong các cuộc đấu trước đó với Wigan, Hull và Reading. Nhưng ở đây, trong trận chung kết, mới là hình ảnh thật sự của Arsenal dưới thời Wenger.
Ozil lướt đi trên sân, Sanchez tỏa sáng ở giờ phút quan trọng, Santi Cazorla cầm nhịp trận đấu như một nhạc trưởng, trong khi tốc độ của Theo Walcott xé toạc hàng thủ Aston Villa. Arsenal không chỉ thắng, mà còn thắng với phong cách thi đấu đẹp, điều vô cùng quan trọng với Wenger. Cách bạn chơi bóng có quan trọng hay không, hay chỉ “cứ thắng là được”, luôn là một cuộc tranh luận trong bóng đá. Những người theo chủ nghĩa thực dụng như Jose Mourinho hay Rafa Benitez luôn đặt chiến thắng lên trên hết. Khi họ nâng cao các danh hiệu, đó là tất cả những gì quan trọng. Nhưng Wenger tin rằng bóng đá còn nhiều hơn thế. Trong một lần nói chuyện vào tháng 5 năm 2015, ông đưa ra lý giải sâu sắc về niềm tin của mình vào việc tại sao bóng đá đẹp cũng quan trọng như việc chiến thắng:
Đừng quên rằng bạn có thể thắng và thua khi chơi với nhiều phong cách khác nhau. Tôi tin rằng các câu lạc bộ lớn có trách nhiệm không chỉ thắng, mà còn phải thắng đẹp. Tôi tin môn thể thao của chúng ta đã tiến rất xa về khía cạnh thể chất và chiến thuật, nhưng chúng ta không được quên những giá trị mà nó mang theo qua nhiều thế hệ. Một trong số đó là phong cách đội bóng thể hiện trên sân cỏ.
Tôi luôn thích nghĩ rằng có những người thức dậy vào buổi sáng sau một tuần làm việc vất vả có một khoảnh khắc như thế, chỉ một phần của giây, khi anh ta mở mắt ra và nói: “À, hôm nay mình sẽ đi xem đội bóng của mình thi đấu.” Tôi thích nghĩ rằng điều đó làm anh ta hạnh phúc, anh ta nghĩ rằng mình có thể được xem điều gì đó đặc biệt. Chúng ta không thể đảm bảo điều đó, nhưng chúng ta phải cố gắng… Việc bạn có thể tác động lên đời sống của nhiều người là một điều tuyệt diệu.
Điều đó có vẻ như lại đến vào năm 2015. Đã có nhiều đỉnh cao và một vài nốt trầm dưới triều đại của Wenger ở Arsenal. Cú đúp vô địch Premier League và FA Cup vào 1998 và 2002, tiếp nối bởi mùa giải bất bại đi vào lịch sử 2003/2004 khi họ vô địch mà không để thua trận nào, nằm trong số những khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
Tuy nhiên, sau đó, Wenger trở thành một kế toán nhiều hơn là nhà cầm quân trong giai đoạn Arsenal sắp chuyển tới sân Emirates. Nhưng, xuyên suốt những thất vọng và sự mệt mỏi trong những năm sau đó, ông đã luôn giữ cho mình hình ảnh của “một ngày nắng đẹp vào tháng 5” như là nguồn cảm hứng để vượt qua những thời điểm đen tối.
Triết lý của ông có thể làm nhiều người thất vọng. Thực sự, đôi lúc nó còn gây khó chịu và chán nản cho chính những cầu thủ của ông. Nhưng Wenger luôn đặt ra mục tiêu tấn công và chiến thắng; ông hiếm khi tiếp cận trận đấu theo hướng phòng ngự và ngăn chặn đối phương. Khi Arsenal thua, điều đó có vẻ ngây thơ và ngu ngốc, ông ấy đáng bị chỉ trích. Nhưng khi Arsenal thắng, Wenger được vỗ tay hoan nghênh. Còn khi họ chơi một trận đấu đẹp và chiến thắng, Wenger được ca tụng như một thiên tài.
Trong hai thập kỷ vừa qua, chẳng có nghi ngờ gì khi nói rằng Wenger đã tạo ra một cuộc cách mạng ở Arsenal, thay đổi bộ mặt của bóng đá Anh và thể hiện bản thân mình như là một trong những nhân vật lớn nhất ở giải Ngoại hạng Anh. Ông ấy tạo nên nhiều luồng ý kiến trái chiều, nhưng đó là cuộc sống của một huấn luận viên bóng đá. Đó là một nghề nghiệp khắc nghiệt bởi không thể tránh khỏi những lúc kể cả người hâm mộ đội bóng cũng không trân trọng bạn.
Nhưng điều đó chỉ chứng minh thêm rằng tại sao sự nghiệp của Arsene Wenger với bóng đá Anh là một hành trình kỳ thú ngay từ lúc mới bắt đầu. Luôn luôn có những căng thẳng, sự vui sướng, thành công và sự thất vọng.
Cuốn sách này cố gắng chạm tới cốt lõi của những thành tựu và đưa ra nhận định về phương pháp huấn luyện của Arsene Wenger. Dựa trên những góc nhìn chi tiết từ các cầu thủ, nhân viên và ban lãnh đạo, cũng như nhiều năm đưa tin và theo dõi từng động thái của câu lạc bộ, nó đặt câu chuyện đặc sắc của Wenger vào trung tâm của một cuộc cách mạng bóng đá.